dǎo zhàng
nèi zhàng
dān zhàng
shū zhàng
bǎo zhàng
dāo zhàng
zǎo zhàng
yí zhàng
pài zhàng
chán zhàng
mà zhàng
kǎi zhàng
sǐ zhàng
yìng zhàng
shì zhàng
jiǎo zhàng
wú zhàng
líng zhàng
quán zhàng
bào zhang
shèng zhàng
huà zhàng
jiē zhàng
yǐ zhàng
jìn zhàng
sēn zhàng
jiǎ zhàng
qiú zhàng
chuàn zhàng
zāng zhàng
lā zhàng
suì zhàng
lóng zhàng
è zhàng
bàn zhàng
dèng zhàng
gàn zhàng
píng zhàng
pì zhàng
cǎi zhàng
juàn zhàng
yá zhàng
hè zhàng
chí zhàng
qì zhàng
bīng zhàng
qí zhàng
màn zhàng
duì zhàng
xíng zhàng
mǎ zhàng
wèi zhàng
gōng zhàng
jū zhàng
yǎng zhàng
dǎ zhàng
zhì zhàng
jiàn zhàng
páo zhàng
bǎn zhàng
shèng zhàng
duì zhàng
gōng zhàng
yī zhàng
yòu zhàng
chǎo zhàng
hàn zhàng
zhǐ zhàng
jiāo zhàng
mà zhàng
huàn zhàng
chí zhàng
mén zhàng
hé zhàng
pái zhàng
bài zhàng
huī zhàng
xì zhàng
jūn zhàng
fù zhàng
bǐ zhàng
nào zhàng
liáng zhàng
⒈ 古代宫廷中的一种仪仗。
引《新唐书·仪卫志上》:“元日、冬至大朝会,宴见蕃国王……又有殳仗、步甲队,将军各一人检校。”
《宋史·仪卫志五》:“皇太后、皇后卤簿……次左右领军卫折衝都尉各一员,检校殳仗。”
殳shū(名)古代的一种兵器;用竹子做成;有棱无刃。
仗读音:zhàng仗zhàng(1)本义:(动)执;拿着(兵器):(动)执;拿着(兵器)(2)(名)兵器的总称:仪~。(3)(动)凭借;倚仗:~势欺人。仗zhàng(动)指战争或战斗:打好春耕生产这一~。