shǐ huò
shǐ jí
shǐ jù
shǐ chuán
shǐ bān
shǐ dé
shǐ dān
shǐ zhì
shǐ hàn
shǐ lù
shǐ biān
shǐ piān
shǐ zhí
shǐ jì
shǐ shì
shǐ hàn
shǐ guān
shǐ hòu
shǐ wén
shǐ shū
shǐ qián
shǐ àn
shǐ huà
shǐ jì
shǐ jūn
shǐ lì
shǐ cè
shǐ shī
shǐ gé
shǐ cái
shǐ shì
shǐ shèng
shǐ píng
shǐ guān
shǐ gōng
shǐ chāo
shǐ xué
shǐ jú
shǐ chāo
shǐ gǎo
shǐ guǎn
shǐ chéng
shǐ bù
shǐ jì
shǐ jiàng
shǐ chén
shǐ lǐ
shǐ zuǒ
shǐ chēng
shǐ huáng
shǐ lùn
shǐ jì
shǐ jiā
shǐ tán
shǐ cè
shǐ liào
shǐ dié
shǐ yí
shǐ fǎ
shǐ shí
shǐ xū
shǐ qiān
shǐ zhuàn
shǐ kè
shǐ wū
shǐ dié
史记Shǐjì
(1) 中国第一部纪传体通史。西汉司马迁著,原名《太史公书》。约于汉武帝太初元年至征和二年间(公元前104—前91)撰成。司马迁利用史官典籍,博采《左传》、《国语》、《世本》、《战国策》、《楚汉春秋》及诸子百家等书与实地采访写成。记述黄帝时代至汉武帝天汉年间3000多年的历史。后其书有缺,《武帝纪》、《三王世家》、《龟策列传》、《日者列传》等篇均为褚少孙所补。体裁分传记为本纪、世家、列传,以八书记制度沿革,立十表以通史事的脉络,为后世纪传体史书所沿用。书中《河渠书》、《平[.好工具]准书》、《货殖列传》反映了社会经济生活;《匈奴列传》、《西南夷列传》则记述了少数民族的活动,这些都是本书的优点。《史记》不仅仅是史学著作,由于描写历史人物生动形象,在文学史上也有很高的地位。被誉为“史家之绝唱,无韵之离骚”
英Shi Ji(Historical Records)古时史书的通称。