qiǎn lüè
qiǎn ài
qiǎn mò
qiǎn cái
qiǎn xué
qiǎn tān
qiǎn shuō
qiǎn xiào
qiǎn jī
qiǎn āi
qiǎn shí
qiǎn sè
qiǎn lì
qiǎn qiǎn
qiǎn jiǎo
qiǎn chá
qiǎn hǎi
qiǎn huō
qiǎn zhuó
qiǎn jiāo
qiǎn xī
qiǎn zhì
qiǎn mì
qiǎn cù
qiǎn jiàn
qiǎn miù
qiǎn miù
qiǎn rú
qiǎn huà
qiǎn sè
qiǎn gàng
qiǎn dùn
qiǎn ēn
qiǎn shuāng
qiǎn bái
qiǎn máo
qiǎn cù
qiǎn shì
qiǎn jiāo
qiǎn gōng
qiǎn gù
qiǎn lǜ
qiǎn shuǐ
qiǎn mán
qiǎn miǎo
qiǎn pín
qiǎn tú
qiǎn ruò
qiǎn miào
qiǎn miè
qiǎn wù
qiǎn jìn
qiǎn tán
qiǎn lòu
qiǎn míng
qiǎn zuì
qiǎn zhuō
qiǎn qiē
qiǎn xiān
qiǎn shì
qiǎn lǜ
qiǎn zhí
qiǎn lù
qiǎn mèi
qiǎn qíng
qiǎn fú
qiǎn zhí
qiǎn yín
qiǎn dàn
qiǎn chàng
qiǎn wēi
qiǎn mào
qiǎn bǐ
qiǎn diàn
qiǎn liè
qiǎn yōng
qiǎn liàng
qiǎn àn
qiǎn zi
qiǎn bì
qiǎn gēng
qiǎn duǎn
qiǎn yì
qiǎn xiǎn
qiǎn cháng
qiǎn fū
qiǎn bì
qiǎn lǐ
qiǎn shēng
qiǎn shēn
qiǎn wěn
qiǎn rén
qiǎn yǔ
qiǎn zào
qiǎn dài
qiǎn wén
qiǎn shú
qiǎn ān
qiǎn yán
qiǎn xiǎn
qiǎn bó
qiǎn fāng
qiǎn jú
qiǎn chūn
máng mán
bū mán
bái mán
xī mán
máo mán
biān mán
dōng mán
fán mán
chù mán
róng mán
liáo mán
xiōng mán
mián mán
ā mán
yú mán
qiáng mán
shēng mán
miǎo mán
bà mán
tǔ mán
yě mán
bǎi mán
chǔ mán
fàng mán
cūn mán
qiǎn mán
ào mán
dòng mán
chěng mán
wū mán
shuǎ mán
yí mán
nǎi mán
shī mán
yú mán
dòng mán
xiǎo mán
jīng mán
liù mán
zhàng mán
mín mán
diāo mán
shān mán
bā mán
nán mán
hèng mán
⒈ 我国古代对南方发展程度较高,生活习俗等比较接近汉族的少数民族的泛称。
引《太平广记》卷一九〇引宋孙光宪《北梦琐言·王建》:“邛黎之间有浅蛮焉,世袭王号,曰刘王、扬王、郝王。”
元谢应芳《宜山谣》:“椎髻舞,击铜鼓,浅蛮生蛮皆安堵。”
1. 从表面到底或外面到里面距离小的,与“深”相对:深浅。浅滩。浅海。屋子进深浅。
2. 不久,时间短:年代浅。
3. 程度不深的:这篇文章很浅。浅薄。浅尝。浅见。浅近。浅陋。
4. 颜色淡薄:浅红。浅淡。
蛮读音:mán蛮mán(1)(形)粗野;凶恶;不通情理:野~|~不讲理。(2)(名)我国古代称南方的民族。(3)(副)〈方〉很;挺:~好。