fāng běn
fāng pái
fāng shì
fāng mò
fǎng biāo
fāng yú
fāng jiān
fāng chǎng
fāng kè
fāng jiǎ
fāng qǔ
fāng jiǔ
fāng sì
fāng zǐ
fāng yuàn
fāng xiāng
fāng zuǒ
fāng é
fāng cháng
fāng xiàng
fāng jú
fāng guō
fāng zhèng
fāng rén
fāng diàn
fāng guān
fāng fū
fāng mén
liǎng xiāng
nà xiāng
dōng xiāng
bā xiāng
yáo xiāng
lián xiāng
zhè xiāng
piān xiāng
biān xiāng
dēng xiāng
yù xiāng
jiào xiāng
sì xiāng
chéng xiāng
lǐ xiāng
fāng xiāng
bāo xiāng
gōng xiāng
bì xiāng
guān xiāng
yī xiāng
zhě xiāng
cuān xiāng
⒈ 古代城市区划,城中曰坊,近城曰厢,因以“坊厢”泛指市街。
引《水浒传》第三回:“一面教拘集郑屠家隣佑人等,点了仵作行人,着仰本地坊官人,并坊厢里正,再三检验已了。”
明徐渭《雌木兰》第一出:“俺们也是从征的。听説这坊厢里有箇花弧,教俺们来催发他一同走路。”
城治地方的区画,城中称为「坊」,近城称为「厢」。
1. 里巷(多用于街巷的名称)。
2. 街市,市中店铺:坊间。街坊(邻居)。
3. 旧时标榜功德的建筑物:牌坊。节义坊。
厢读音:xiāng厢xiāng(1)(名)在正房两旁的房屋。(2)(名)(~儿)像房子样隔开的地方:包~。(3)(名)靠近城的地区。(4)(名)边;旁(多见于早期白话):这~。