fū nú
fū tóu
fū mǎ
fū jūn
fū bù
fū xū
fū yì
fū xù
fū róng
fū jiàng
fū pái
fū zhū
fū jiā
fū zǐ
fū zhǔ
fū bù
fū lì
fū diào
fū yě
fū ráo
fū quán
fū chāi
fū dǎng
fū kè
fū zhí
fū sù
fū zào
fū shì
fū nán
fū xù
fū suì
fū wū
fū fù
fū yí
fū yú
fū niáng
fū rén
fú fū
fū ráo
fū nán
fū tú
fū gāng
fū tián
fū lí
fū qī
fū lí
fū jiǎo
fū shuì
shí jiang
shì jiàng
zhuān jiàng
yín jiàng
tóng jiang
huā jiàng
bān jiàng
yì jiàng
zhú jiàng
mù jiàng
chuàng jiàng
biǎo jiàng
xī jiang
shī jiàng
tiě jiàng
táo jiàng
shī jiàng
fū jiàng
jīn jiàng
chuài jiàng
zǎi jiàng
dīng jiàng
qiǎo jiàng
zǐ jiàng
líng jiàng
bèi jiàng
huà jiàng
fǎ jiàng
méi jiàng
rén jiàng
chē jiàng
zǐ jiàng
xuē jiàng
cí jiàng
róng jiàng
lún jiàng
bān jiàng
dàng jiàng
dài jiàng
tà jiàng
yuán jiàng
jī jiàng
yíng jiàng
wū jiàng
liáng jiàng
xuàn jiàng
chǔ jiàng
yuān jiàng
zōng jiàng
gōng jiàng
jiàng jiàng
chóng jiàng
xīn jiàng
dà jiàng
jǐn jiàng
zōng jiàng
jù jiàng
wén jiàng
chuán jiàng
shǐ jiàng
guǐ jiàng
jūn jiàng
wǎ jiang
fān jiàng
yī jiàng
miè jiàng
xié jiang
nǚ jiàng
gōng jiàng
tiān jiàng
zhé jiàng
bēi jiàng
zhēn jiàng
míng jiàng
bīng jiàng
tǒng jiàng
yǐng jiàng
jiǎng jiàng
shān jiàng
qī jiang
bǐ jiàng
yì jiàng
jiāng jiàng
jiě jiàng
huà jiàng
zhèng jiàng
fān jiàng
jù jiàng
jiǎ jiàng
pí jiang
shàn jiàng
suǒ jiàng
mén jiàng
dōu jiàng
chèng jiàng
xuán jiàng
⒈ 服役的工匠。
引《续资治通鉴·宋高宗绍兴二十九年》:“乙亥, 金主猎於近郊,復命诸路夫匠造军器於燕京,尚书右丞李通董之。”
1. 旧时称成年男子:渔夫。农夫。万夫不当之勇。
2. 旧时称服劳役的人:夫役。拉夫。
3. 〔夫子〕a.旧时对学者的称呼;b.旧时称老师;c.旧时妻称夫;d.称读古书而思想陈腐的人。
4. 与妻结成配偶者:丈夫。夫妇。
匠读音:jiàng1.工匠:铁~。铜~。木~。瓦~。石~。能工巧~。
2.指在某方面很有造诣的人:宗~。文学巨~。