wán lǔ
wán míng
wán mín
wán rǒng
wán è
wán qián
wán bǐ
wán kuàng
wán zhuān
wán kuàng
wán yín
wán míng
wán jiàn
wán bì
wán yú
wán huá
wán rén
wán gǔ
wán nú
wán fěi
wán wán
wán shū
wán yàn
wán sè
wán miù
wán sú
wán zuò
wán bì
wán nú
wán zhuō
wán mò
wán jù
wán huà
wán lǔ
wán tóng
wán xì
wán ān
wán pú
wán liè
wán fǔ
wán bì
wán hūn
wán pǐ
wán nüè
wán báo
wán pí
wán hù
wán fú
wán dùn
wán yún
wán shì
wán hěn
wán wéi
wán bèi
wán jí
wán méng
wán qū
wán sè
wán hàn
wán yán
wán nuò
wán tān
wán xiāo
wán chán
wán bēn
wán cái
wán lòu
wán biāo
wán hòu
wán bèi
wán àn
wán zào
wán cí
wán zhèng
wán wán
wán xiōng
wán tiě
wán jiǎo
wán xuǎn
wán jiù
wán shuǎ
wán guǎng
wán gù
wán ròu
wán lóng
wán gěng
wán shū
wán shí
wán qiáng
wán héng
wán sè
wán tí
wán gù
wán sù
wán bì
wán sì
wán jūn
wán chī
wán kuài
wán dí
wán chá
wán sī
wán bēn
wán bì
wán zhì
wán hù
wán biāo
wán dùn
wán kàng
wán pú
wán hěn
wán mào
wán hū
wán tóng
wán chóu
wán ào
wán mí
⒈ 顽劣粗野。
引唐冯贽《云仙杂记·三鹿郡公》:“袁利见为性顽獷, 方棠谓袁生已封三鹿郡公,盖讥其太麄疎也。”
宋胡仔《苕溪渔隐丛话前集·东坡八》:“此诗云:‘草茶无赖空有名,高者夭邪次顽獷。’以讥世之小人,若不諂媚夭邪,须顽獷狠劣也。”
《明史·西域传三·大慈法王》:“乌斯藏远在西方,性极顽獷。”
⒉ 指顽劣而粗野的人。
引《元史·叶仙鼐传》:“仙鼐素熟夷情,随地阨塞设屯镇抚之,恩威兼著,顽獷皆悦服。”
顽wán(1)(动)(基本义)不驯服:~固。(2)(形)愚蠢无知:愚~。(3)(形)不容易开导或制伏;固执:~石|冥~不灵。(4)(形)顽皮:~童|刁~。(5)同“玩”。
犷读音:guǎng犷guǎng(形)〈书〉粗野:~悍。