fó chǎng
fó zàng
fó zǔ
fó miào
fó zuò
fó diàn
fó huǎng
fó tán
fó shì
fó jì
bì lí
fó guǒ
fó shòu
fó jīng
fó yǔ
fó fā
fó tiān
fó tuì
fó bǎo
bì xī
fó dì
fó yǎn
fó rì
bó ní
fó huà
fó jīng
fó yì
fó shuō
fó bō
fó qì
fó tǎ
fó tǔ
fó xì
fó pó
fó qǔ
fó huì
fó guó
fó shān
fó lǐ
fó tóu
fó xué
fó huà
fó zhèng
fó miàn
fó diǎn
fó táng
fó jìng
fó lǎo
fú sāng
fó jiè
fó gǔ
fó lǜ
fó màn
fó láng
fó huì
fó shū
fó guāng
fó gōng
fó jiōng
fó kān
fó sǎn
fó yuè
fó fó
fó pán
fó shì
fó zǐ
fó nán
fó guì
fó tú
fó qīng
fó jì
fó ye
fó shǒu
fó chǎng
fó shù
fó jì
fó wèi
fó hàn
fó lǒng
fó pái
fó jiè
fó xué
fó yá
fó duō
fó shè
fó cǎo
fó zhū
fó luó
fú lì
fó rén
fó bǐng
fó hào
fó chǐ
fó gé
fó jì
fó sì
fó chéng
fó bō
fó mén
fó zhǒng
fó kū
fú yù
fó shā
fó xìng
fó fān
fó tuó
fó xiàng
fó xīn
fó shēn
fó lú
fó mén
fó jiào
fó dòu
fó yuàn
fó dēng
fó dào
fó hǎi
fó jiā
fó cí
jiā xué
dì xué
xiǎo xué
wén xué
jīng xué
hòu xué
lì xué
fó xué
hàn xué
xīn xué
shì xué
xuán xué
xiǎn xué
lǐ xué
huà xué
fàng xué
tóng xué
yóu xué
guó xué
dà xué
kē xué
guān xué
xī xué
shí xué
zhōng xué
jiù xué
shēng xué
佛教hAo86.的学问。
研究佛教经典的哲学,约在西元前五世纪至西元前六世纪的时候产生于古印度,以后流行于印度的南北各地,发展成南传巴利语系的小乘佛学,与北传梵语的大乘佛学。
1. 梵语“佛陀”,是对佛教创始人释迦牟尼的简称,亦是佛教徒对修行圆满的人的称呼:佛爷。佛像。借花献佛。
2. 指“佛教”(世界主要宗教之一):佛家。佛寺。佛老。佛经。佛龛。佛事(佛教徒诵经、祈祷及供奉佛像等活动)。
學读音:xué见“学”。