sēng chú
sēng qū
sēng chuāng
sēng zhèng
sēng xuān
sēng qié
sēng mén
sēng qìng
sēng zhāi
sēng lú
sēng láng
sēng huì
sēng tà
sēng xíng
sēng gé
sēng guǎn
sēng jū
sēng cáo
sēng zhǔ
sēng cán
sēng chuāng
sēng lán
sēng xié
sēng yī
sēng qún
sēng ní
sēng gé
sēng dào
sēng yǔ
sēng tǎ
sēng tú
sēng qiú
sēng liáo
sēng ān
sēng tuó
sēng gòng
sēng lǜ
sēng qí
sēng shè
sēng bǎo
sēng shā
sēng nà
sēng jiā
sēng nà
sēng gāng
sēng rén
sēng dié
sēng lù
sēng jiǎng
sēng bīng
sēng zhōng
sēng là
sēng fū
sēng jí
sēng chú
sēng sú
sēng gōng
sēng hù
sēng guān
sēng lóu
sēng shè
⒈ 亦作“僧纳”。
⒉ 僧衣。
引宋郭彖《睽车志》卷一:“俄有一人荷插,负芋栗自外归,被髮,体皆黄毛,衣故败僧衲,直入坐土榻。”
⒊ 指穿衲衣为僧。
引清冯登府《金石综例》卷二:“金京兆府《重修府学记》:‘僧纳四十六。’ 王氏昶曰:‘纳即衲字,不云僧腊而云僧纳,谓其著衲衣四十六年也。’”
僧sēng(名)出家修行的男性佛教徒;和尚:~人|~衣。
衲读音:nà衲nà(1)(动)补缀:百~衣|百~本。(2)(名)和尚穿的衣服;和尚用做自称:老~(老和尚)。