tǔ bái
tǔ lù
tǔ mà
tǔ yán
tǔ shǔ
tǔ fǎ
tǔ xī
tǔ hún
tǔ lǜ
tǔ huī
tǔ xuàn
tǔ tán
tǔ huí
tǔ yàn
tǔ fàng
tǔ wò
tǔ bū
tǔ yàn
tǔ fèng
tǔ gāng
tǔ jué
tǔ yàn
tǔ lou
tǔ shù
tǔ kǒu
tù mo
tǔ nì
tǔ cí
tǔ bǔ
tǔ yīn
tǔ chéng
tǔ zhàn
tǔ pū
tǔ bō
tǔ sī
tǔ lì
tǔ yīn
tǔ tūn
tǔ kuǎn
tǔ lū
tǔ hú
tǔ rú
tǔ lěi
tǔ xī
tǔ xià
tǔ kuǎn
tǔ zhuō
tǔ fān
tǔ nà
tǔ cáo
tǔ gòng
tǔ xù
tǔ gēn
tǔ yào
tǔ yú
tǔ xī
tǔ hú
tǔ huǒ
tǔ yá
tǔ suì
tǔ xī
tǔ qí
tǔ yào
tǔ cí
tǔ qì
tǔ yào
tǔ tán
tǔ shé
tǔ tú
tǔ qì
tù xiè
tǔ hóng
tǔ pā
tǔ huā
tǔ zhū
tǔ fā
tǔ yǎo
tǔ shí
⒈ 吞吐。常用以形容山水争雄之势。
引唐韩愈《陆浑山火和皇甫湜用其韵》:“山狂谷很相吐吞,风怒不休何轩轩。”
宋王安石《昆山慧聚寺》诗之二:“峰岭互出没,江湖相吐吞。”
明张羽《金川门》诗:“利石侔剑戟,风涛相吐吞。”
清顾梦游《焦山纪游》诗:“直上转苍翠,云际犹吐吞。”
1. 使东西从口里出来:吐痰。吞吐。吐刚茹柔(吐出硬的,吃下软的;喻欺软怕硬)。
2. 放出,露出:高粱吐穗。吐故纳新。
3. 说出:吐话。一吐为快。
吞读音:tūn吞tūn(1)(动)不嚼或不细嚼;整个地或成块地咽下去:~服|~金。(2)(动)并吞;吞没:侵~|鲸~。