jīng niè
jīng bì
jīng kē
jīng mén
jīng zhōu
jīng hé
jīng gāo
jīng kuí
jīng zǐ
jīng xīn
jīng xiǎo
jīng hóng
jīng wáng
jīng yàn
jīng mǎng
jīng zhī
jīng niú
jīng mù
jīng cì
jīng wèi
jīng jiū
jīng hè
jīng jiāng
jīng èr
jīng jī
jīng guān
jīng shān
jīng qǐ
jīng bǎo
jīng gé
jīng zǐ
jīng jí
jīng zhēn
jīng guān
jīng jī
jīng kǔ
jīng zhēn
jīng lán
jīng chǔ
jīng wú
jīng shì
jīng cén
jīng fù
jīng fēi
jīng shī
jīng tiáo
jīng bù
jīng gē
jīng lí
jīng yù
jīng shū
jīng fán
jīng táo
jīng jī
jīng tái
jīng yì
jīng qī
jīng wū
jīng qǐng
jīng chāi
jīng huā
jīng jiè
jīng nán
jīng ruǎn
jīng gōng
jīng guó
jīng lán
jīng yáng
jīng zhū
jīng pú
jīng tú
jīng pǔ
jīng rén
jīng fēi
jīng chái
jīng qīng
jīng mán
⒈ 战国时楚国与魏国的并称。
引《战国策·秦策一》:“举赵则韩必亡, 韩亡则荆魏不能独立。”
南朝宋袁淑《效曹子建<白马篇>》诗:“荆魏多壮士, 宛洛富少年。”
荆jīng(1)(名)落叶灌木;叶子有长柄;掌状分裂;花小;蓝紫色。枝条可用来编筐篮。(2)(名)(Jīnɡ)姓。
魏读音:wèi魏wèi(1)(名)周朝国名、在今河南北部陕西东部;山西西部和河北南部等地。(2)(名)三国之一。(3)(名)北魏。(4)姓。