dǔ tú
bào tú
lín tú
dēng tú
kè tú
gōng tú
fēi tú
zhě tú
mǎ tú
yōu tú
mén tú
qún tú
dì tú
shēng tú
cháng tú
cóng tú
dǎng tú
mén tú
diào tú
lún tú
liú tú
lì tú
nà tú
mí tú
fàn tú
zhēng tú
liáo tú
jǐn tú
liè tú
dào tú
xíng tú
yāng tú
gōng tú
zhào tú
dǎng tú
xíng tú
qǐ tú
jiā tú
péng tú
zhí tú
chú tú
xiāo tú
yǐ tú
máo tú
è tú
zī tú
guǎ tú
jué tú
bīn tú
pàn tú
shú tú
jùn tú
fěi tú
kuáng tú
dǎi tú
shī tú
jiān tú
zōu tú
xué tú
jiǔ tú
zī tú
sī tú
zuǒ tú
fǎ tú
nì tú
dào tú
wú tú
luàn tú
qíng tú
yǔ tú
chán tú
zú tú
liè tú
pǐ tú
gùn tú
yǔ tú
pǐ tú
xiōng tú
zhǎng tú
jiào tú
dá tú
xī tú
zhí tú
bēn tú
chū tú
láo tú
qí tú
bó tú
chái tú
bǎo tú
bái tú
diàn tú
sú tú
bù tú
diāo tú
wáng tú
gāi tú
qiáng tú
báo tú
kūn tú
sī tú
sēng tú
xiá tú
zuò tú
xiāo tú
bìng tú
yǐn tú
cháng tú
qiān tú
fán tú
yǐ xǐ
chǒu tú
fū tú
zhēng tú
qián tú
zāo tú
qiú tú
gāo tú
⒈ 难道只是;何止。
引《孟子·公孙丑下》:“古之君子,其过也,如日月之食,民皆见之;及其更也,民皆仰之。今之君子,岂徒顺之,又从为之辞。”
《后汉书·杜乔传论》:“夫称仁人者,其道弘矣!立言践行,岂徒徇名安己而已哉。”
宋叶适《纪年备遗序》:“相与论旧事,追念愴然。然则文昭岂徒以博习自是而已哉!”
明李东阳《送王公济归武昌歌》:“岂徒文思比唐勃,应遣颂声如汉褒。”
陈毅《颐和园“五一”春游纪盛》诗:“集体欢乐如海,岂徒车水马龙!”
1. 助词,表示反诘(a.哪里,如何,怎么,如“岂敢”,“岂堪”,“岂可”,“岂有此理”;b.难道,如“岂非”,“岂不”,“岂有意乎”)。
徒读音:tú徒tú(1)(形)空的;没有凭借的:~劳。(2)(副)表示除此之外没有别的;仅仅:~留。(3)(副)徒然:~自惊扰。(4)(名)徒弟;学生。(5) 姓。徒tú(1)(名)信仰某种宗教的人:教~。(2)(名)同一派系的人(含贬义):暴~。(3)(名)人(含贬义):好色之~。(4)(名)徒刑。