láng wū
láng shè
láng què
láng xīng
láng zǐ
láng xù
láng māo
láng zhì
láng dāng
láng dōu
láng chén
láng xuǎn
láng wéi
láng lì
láng yī
láng guān
láng bà
láng wèi
láng jīn
láng jiù
láng jiāng
láng jūn
láng yú
láng gōng
láng zhōng
láng wǔ
láng shǔ
láng bó
láng huǒ
láng kàng
láng mén
láng qián
láng cáo
láng nǎi
láng zhǔ
láng kàng
láng tái
dū shǔ
jìn shǔ
sān shǔ
gōng shǔ
cáo shǔ
quán shǔ
bǔ shǔ
cháo shǔ
bù shǔ
cí shǔ
bài shǔ
yáo shǔ
líng shǔ
gōng shǔ
liè shǔ
líng shǔ
xíng shǔ
pàn shǔ
qīn shǔ
jú shǔ
lián shǔ
áo shǔ
pì shǔ
jǐng shǔ
què shǔ
huāng shǔ
fǎ shǔ
fēng shǔ
qián shǔ
shǐ shǔ
fěn shǔ
fǔ shǔ
qiān shǔ
bù shǔ
yù shǔ
fù shǔ
lán shǔ
bǎi shǔ
jiàn shǔ
rǎn shǔ
fǔ shǔ
guān shǔ
fù shǔ
xiāng shǔ
jiū shǔ
shěng shǔ
bīn shǔ
yā shǔ
láng shǔ
lěng shǔ
dào shǔ
jí shǔ
jiǎn shǔ
gāng shǔ
qīng shǔ
yún shǔ
nèi shǔ
lí shǔ
guān shǔ
chéng shǔ
cái shǔ
yán shǔ
jiě shǔ
kǔn shǔ
hé shǔ
lián shǔ
tōng shǔ
xiè shǔ
wéi shǔ
áo shǔ
hé shǔ
jiǎ shǔ
diào shǔ
shì shǔ
yè shǔ
⒈ 汉唐时宿卫侍从官的公署。 明清称京曹为郎署。
引《汉书·爰盎传》:“上幸上林,皇后、 慎夫人从。其在禁中,常同坐。及坐,郎署长布席, 盎引却慎夫人坐。”
颜师古注:“苏林曰:‘郎署, 上林中直卫之署也。’ 如淳曰:‘ 盎时为中郎将,天子幸署,豫设供帐待之。’”
唐颜师古《匡谬正俗》卷五:“郎者,当时宿卫之官,非谓趣衣小吏;署者,部署之所……郎署,并是郎官之曹局耳。”
唐杨炯《浑天赋》:“冯唐入於郎署也,两君而未识; 扬雄在於天禄也,三代而不迁。”
明刘基《感兴》诗:“漫説汉庭思李牧,未闻郎署遣冯唐。”
清方文《闻从子蛟峰补济宁兵宪寄此》诗:“旅食京华方十暑,栖迟郎署亦三霜。”
⒉ 代称皇帝的宿卫、侍从官。
引《后汉书·马融传》:“安帝亲政,召还郎署,復在讲部。”
《文选·李密<陈情表>》:“且臣少仕伪朝,歷职郎署。”
张铣注:“郎署,尚书郎。”
《南史·陆琼传》:“﹝琼﹞识具优敏,文史足用,进居郎署,岁月过淹。”
清戴名世《刘退庵先生稿序》:“先生以进士起家,歷官郎署,非其好也。”
古代郎官办公的衙门。
[ láng ]
1. 对年轻男子的称呼:大郎。郎才女貌。
2. 对某种人的称呼:货郎。女郎。
3. 旧时妻称夫或情人:郎君。
4. 封建时代的官名:郎中(a.古官名;b.中医医生)。侍郎。员外郎。
5. 姓。
[ làng ]
1. 〔屎壳郎〕“蜣螂”的俗称。
署读音:shǔ署shǔ(1)(名)办公的处所:海关总~。(2)本义:(动)布置:(动)布置(3)(动)署理。(4)(动)签;题(名):签~|~名。