kū qì
kū hé
kū yàn
kū zhái
kū jǐng
kū hóu
kū cuì
kū yǔn
kū yǎ
kū lǜ
kū zhù
kū xiào
kū jì
kū chí
kū cuì
kū lú
kū jiàn
kū rùn
kū kè
kū chá
kū là
kū sǐ
kū fǔ
kū gěng
kū shòu
kū jiǒng
kū qiàn
kū wǎn
kū pò
kū kě
kū niè
kū miè
kū hé
kū hàn
kū lèi
kū lín
kū gāi
kū yè
kū lín
kū fèi
kū cóng
kū chù
kū gǔ
kū gǎo
kū wú
kū cī
kū háo
kū cháng
kū niān
kū huā
kū wěi
kū dí
kū jiāng
kū zhú
kū gǎo
kū gǎo
kū hé
kū mài
kū jiāo
kū cǎo
kū yú
kū jiān
kū sōng
kū sǔn
kū chéng
kū qián
kū qí
kū diāo
kū bào
kū bǐ
kū fèi
kū zào
kū mù
kū lián
kū yú
kū zhū
kū huǐ
kū niè
kū jí
kū luò
kū cuì
kū shù
kū zhān
kū chán
kū yán
kū piān
kū sè
kū jié
kū tuò
kū làn
kū tóng
kū hè
kū là
kū wěi
kū suǒ
kū zhā
kū qú
kū liǎo
kū péng
kū shāng
kū màn
kū zhī
kū yè
kū xíng
kū lóng
kū pí
kū yún
kū xián
kū shēng
kū xuě
kū àn
kū tiáo
kū kōng
kū huáng
kū shēn
kū kē
kū sì
kū xīn
kū píng
kū lòu
kū qú
kū zì
kū liè
kū jìng
kū shì
kū lóu
kū lì
kū téng
kū gēng
kū rǎng
kū léi
kū yìng
kū cháng
kū chén
kū yuán
kū yí
kū hán
kū qióng
kū cuì
kū jìng
kū pú
kū kè
kū jiǎ
kū lí
kū bài
kū bō
kū sè
kū chái
kū shuāng
kū yáng
kū lí
kū fēng
kū liǔ
kū shǒu
kū hào
kū shǒu
kū sēng
kū luán
kū shī
kū xiǔ
kū fán
kū chán
kū qióng
kū dàn
kū shé
kū zhǒng
kū tíng
kū gé
kū bǐng
kū miáo
kū sāng
kū shuǐ
kū guī
kū guǎng
kū mí
kū róng
kū yú
kū lí
kū qiāng
kū fēng
kū zì
kū gēn
kū yǎn
kū jīng
kū yín
kū wěn
kū zhé
kū zé
kū bì
kū quán
⒈ 干枯的草根。
引《文选·潘岳<悼亡诗>之三》:“落叶委埏侧,枯荄带坟隅。”
李善注引《方言》:“荄,根也。”
唐崔损《霜降赋》:“翻繽纷之槁叶,宿苍莽之枯荄。”
宋苏舜钦《依韵和伯镇中秋见月九日遇雨之作》:“众香爱春发枯荄,我知惟动儿女怀。”
明刘基《春雨》诗之一:“春风和雨细细来,园林取次发枯荄。”
清宋琬《先大夫讳日》诗:“譬彼松下草,霜落成枯荄。”
枯kū(1)(形)(植物等)失去水分:~萎|~槁|~草|~骨。(2)(形)(井、河流等)变得没有水:~井|海~石烂。(3)(形)没有生趣;枯燥:~坐。(4)(名)〈方〉芝麻、大豆、油茶等榨油后的渣滓:菜~|茶~|麻~。
荄读音:gāi草根。