mù chǐ
bān chǐ
fǎn chǐ
huò chǐ
lì chǐ
jiǎo chǐ
jiù chǐ
shū chǐ
dé chǐ
mào chǐ
hào chǐ
huǐ chǐ
bù chǐ
shǎo chǐ
jì chǐ
yú chǐ
líng chǐ
fú chǐ
jiàn chǐ
rǔ chǐ
tiáo chǐ
mén chǐ
jìn chǐ
ní chǐ
shēng chǐ
tiě chǐ
jiáo chǐ
yáng chǐ
guǐ chǐ
niè chǐ
mò chǐ
jī chǐ
hòu chǐ
qī chǐ
yú chǐ
huì chǐ
lì chǐ
xiàng chǐ
róng chǐ
miàn chǐ
qí chǐ
héng chǐ
mù chǐ
xiāng chǐ
nián chǐ
zhuàng chǐ
shùn chǐ
yǎo chǐ
mò chǐ
qí chǐ
lù chǐ
sù chǐ
yìn chǐ
chèn chǐ
bī chǐ
fó chǐ
shuāi chǐ
xiǎo chǐ
qǐ chǐ
yǎng chǐ
bǎn chǐ
bǎn chǐ
shé chǐ
bīng chǐ
jiàn chǐ
kòu chǐ
jì chǐ
xuàn chǐ
bó chǐ
zūn chǐ
jiāo chǐ
chún chǐ
qiè chǐ
lì chǐ
bèi chǐ
yù chǐ
bìng chǐ
diān chǐ
gēng chǐ
yàn chǐ
ní chǐ
pián chǐ
zhì chǐ
péng chǐ
záo chǐ
hēi chǐ
bāo chǐ
qǔ chǐ
fā chǐ
wù chǐ
wèi chǐ
wàng chǐ
zhǒng chǐ
xiāng chǐ
yòu chǐ
ní chǐ
shuāng chǐ
mǎ chǐ
cì chǐ
jiá chǐ
qǐ chǐ
lǚ chǐ
zhì chǐ
shèng chǐ
fàn chǐ
ràng chǐ
jù chǐ
kǒu chǐ
hán chǐ
gǒu chǐ
guà chǐ
tiáo chǐ
jiù chǐ
shí chǐ
xiē chǐ
lěng chǐ
xiè chǐ
jū chǐ
lùn chǐ
huō chǐ
yín chǐ
kòu chǐ
xù chǐ
juàn chǐ
xù chǐ
guì chǐ
quǎn chǐ
niè chǐ
lún chǐ
ér chǐ
yá chǐ
lā chǐ
zhù chǐ
tóng chǐ
上下齿相击。
⒈ 亦作“戞齿”。上下齿相击。
引明杨慎《升庵诗话·偃曝》:“颐中有物,乃可言咀嚼而出真味,若空肠作雷鸣,而强为戞齿之状,但垂飢涎耳,真味何由出哉!”
1.敲打。
2.古代兵器。即戟。一说为长矛。
齿读音:chǐ齿chǐ(1)(名)人和高等动物咀嚼食物的器官;由坚固的骨组织和釉质构成。通称牙或牙齿。(2)(名)(~儿)物体上齿形的部分:锯~儿|梳~儿。(3)(形)带齿儿的:~轮。(4)(名)〈书〉年龄:~德俱尊。(5)(动)〈书〉说到;提起:~及(说到;提及)|不足~数。