kǒng jué
kǒng míng
kǒng dān
kǒng luán
kǒng bì
kǒng táng
kǒng zuǒ
kǒng yàn
kǒng yáng
kǒng mò
kǒng qún
kǒng rén
kǒng shèng
kǒng wǔ
kǒng chì
kǒng xuān
kǒng què
kǒng xiōng
kǒng jí
kǒng mén
kǒng zhāo
kǒng fù
kǒng xiū
kǒng yè
kǒng jī
kǒng gài
kǒng qiáo
kǒng yǎn
kǒng dǐng
kǒng lì
kǒng qiào
kǒng láo
kǒng hào
kǒng yīn
kǒng mù
kǒng dé
kǒng zūn
kǒng shì
kǒng jiāo
kǒng niǎo
kǒng yàn
kǒng huái
kǒng xià
kǒng cuì
kǒng róng
kǒng xié
kǒng zhāng
kǒng xiū
kǒng miào
kǒng kǒu
kǒng guī
kǒng yuē
kǒng yán
kǒng shū
kǒng fāng
kǒng xí
kǒng duō
kǒng zhāng
kǒng wéi
kǒng zǐ
kǒng zhào
kǒng hú
kǒng zēng
kǒng dào
kǒng wǔ
kǒng gōng
kǒng zhèng
kǒng shuò
kǒng jiào
kǒng zhōu
kǒng xì
kǒng wēi
kǒng jiù
kǒng jí
kǒng dòng
kǒng lín
kǒng yáo
kǒng mèng
kǒng jiān
kǒng yóu
kǒng cuì
kǒng shí
kǒng mào
kǒng fù
kǒng rèn
kǒng jiǎ
kǒng xíng
kǒng zhí
kǒng jiē
kǒng zāng
kǒng fǔ
kǒng xué
kǒng jí
kǒng jiā
kǒng jìng
kǒng jiē
kǒng miào
kǒng lǎo
yāo jī
tiān jī
yí jī
bó jī
wú jī
lì jī
bì jī
lí jī
jīng jī
hàn jī
zhū jī
lí jī
fán jī
zhōu jī
zhēn jī
chán jī
ài jī
màn jī
qí jī
yàn jī
zōng jī
zú jī
lóng jī
kǒng jī
shì jī
míng jī
gōng jī
ráo jī
miào jī
cán jī
èr jī
dān jī
wáng jī
wǔ jī
gǔ jī
hú jī
cūn jī
yīng jì
xìng jī
máo jī
jiā jī
xiǎo jī
chǒng jī
dì jī
yāo jī
xiān jī
jiāo jī
yáo jī
qióng jī
jī jī
bān jī
chǔ jī
gē jī
yàn jī
zhú jī
bié jī
guì jī
cóng jī
jiàn jī
chāng jī
lú jī
dà jī
⒈ 孔子和姬旦 ( 周公旦 )的并称。
引唐陆龟蒙《自怜赋》:“服猛鷙兮捕龙螭,吾无力支;大舜禹兮张孔姬,吾其庶几。”
宋王禹偁《吾志》诗:“致君望尧舜,学业根孔姬。”
宋苏轼《诸宫》诗:“腐儒亦解爱声色,何用白首谈孔姬。”
孔kǒng(1)(名)洞;窟窿;眼儿:鼻~|毛~|这座石桥有七个~。(2)〈方〉量词;用于窑洞:一~土窑。(3)(Kǒnɡ)姓。
姬读音:jī1.古代对妇女的美称。
2.古代称妾:侍~。~妾。
3.旧时称以歌舞为业的女子:歌~。
4.姓。