gēng fā
gēng jià
gēng cán
gēng sǒu
gēng yú
gēng yún
gēng nán
gēng dì
gēng yōng
gēng fá
gēng dào
gēng chù
gēng nóng
gēng dú
gēng jí
gēng shì
gēng zhí
gēng chóu
gēng yōu
gēng fān
gēng huò
gēng chú
gēng mù
gēng liáo
gēng zuò
gēng zhī
gēng chē
gēng diào
gēng yán
gēng nòu
gēng qì
gēng lí
gēng méng
gēng lěi
gēng tóng
gēng rén
gēng zhòng
gēng shē
gēng fù
gēng zhú
gēng xué
gēng shē
gēng guàn
gēng liǎn
gēng fǎng
gēng shēn
gēng shì
gēng xiè
gēng lí
gēng yān
gēng suō
gēng yún
gēng lǒng
gēng nú
gēng zhù
gēng pán
gēng tián
gēng zhàn
gēng zhù
gēng jí
gēng tán
gēng kěn
gēng sāng
gēng sè
gēng jiè
gēng huò
gēng záo
gēng fū
gēng tún
gēng niú
gēng zhí
gēng chú
gēng dú
gēng chán
gēng lì
gēng yì
gēng jù
⒈ 耕田除草。亦泛指耕种。
引《周礼·天官·甸师》:“掌帅其属耕耨王藉,以时入之,以共齍盛。”
汉王充《论衡·感虚》:“神农之揉木为耒,教民耕耨,民始食穀,穀始播种。”
宋苏辙《策问论》:“盖耕耨稼穡,草木鸟兽皆民之所赖以生,而国用之所由以足者。”
清顾炎武《与潘次耕书》:“大抵北方开山之利,过於垦荒;蓄牧之获,饶於耕耨。”
⒉ 喻辛勤钩稽探索。
引南朝梁刘勰《文心雕龙·事类》:“夫经典沉深,载籍浩汗…… 扬班以下,莫不取资;任力耕耨,纵意渔猎。”
犁田除草。